Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt…

Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ă/n xi/n già sống dưới chân cầu – đã nhặt được cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói, không biết đi, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”

Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rá/ch, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:

– Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đ/au lò/ng cả.

Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.

Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đ/ánh liều bước đến, bụng đ/ói meo và khát khô cổ.

Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:

– Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.

Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng ngh/èo như mình?

Bỗng tiếng MC vang lên:

– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!

Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.

Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.

Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng ru/n lên:

– Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không…

Cả hội trường đang náo nhiệt bỗng chốc như bị đóng băng.

Tiếng nhạc vẫn vang lên, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu bé gầy gò, quần áo lem luốc, đôi chân trần run rẩy giữa nền gạch cẩm thạch bóng loáng.

Cô dâu khựng lại.

Đôi mắt cô mở to, nhìn chiếc vòng tay của mình rồi nhìn cậu bé – đôi mắt giống hệt nhau đến kỳ lạ. Môi cô mấp máy, không thốt nên lời. Và rồi, như bản năng, cô ngồi thụp xuống, run rẩy hỏi:

– Con… con tên gì?

– Minh… con… con là Minh… – cậu bé lí nhí, nước mắt rơi lã chã.

Cô dâu bưng miệng. Cả người chao đảo. Chiếc micro rơi xuống sàn vang một âm thanh khô khốc.

Cả hội trường vỡ òa tiếng xì xào.

– Trời ơi… con riêng hả?
– Sao giống nhau thế?
– Nó nói mẹ cháu… là sao vậy?

Chú rể, người đàn ông bảnh bao, lịch lãm trong bộ vest trắng bước tới. Anh đặt tay lên vai cô dâu, thấp giọng hỏi:

– Chuyện gì vậy em?

Cô dâu quay qua, môi run bần bật:

– Anh… em… năm 18 tuổi em trót yêu dại dột, mang thai, sinh con trong bí mật… Em chưa đủ tuổi, chưa có gì trong tay… em phải để thằng bé lại… Nhưng em không quên nó… Em giữ chiếc vòng đỏ này để nhớ… Em vẫn chờ ngày tìm lại con…

Cô quay lại, òa khóc, ôm chầm lấy Minh.

– Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm!

Minh òa khóc, bấu lấy mẹ:

– Con tìm mẹ lâu lắm rồi… Ông Bảy dặn con phải tha thứ cho mẹ… Con không trách mẹ đâu…

Người mẹ ôm con, chiếc váy cưới trắng tinh bị lem đầy vết bẩn, nhưng cô không hề hay biết.

Một vài người khách khó chịu, nhưng phần lớn lặng đi… rồi bắt đầu lau nước mắt.

Chú rể đứng lặng một lúc lâu.

Không ai biết anh sẽ làm gì.

Bỏ vợ ngay tại lễ cưới?
Xua đuổi đứa trẻ?
Hay giả vờ như không có chuyện gì?

Nhưng anh bước đến rất nhẹ. Không phải để kéo cô dâu dậy… mà là ngồi xuống, ngang bằng với cậu bé, ánh mắt ấm áp.

– Con có muốn ở lại đây… ăn cùng mọi người không? – anh hỏi.

Minh ngẩng lên, gương mặt lấm lem nước mắt và bụi đường.

– Dạ… con… con chỉ muốn mẹ thôi…

Chú rể mỉm cười rất hiền, rồi đưa tay ôm cả hai mẹ con vào lòng:

– Vậy từ hôm nay… nếu con đồng ý… con sẽ có cả mẹ và một người cha.

Cô dâu bàng hoàng ngẩng lên, rồi bật khóc nức nở, đấm nhẹ vào ngực chú rể:

– Anh không giận em sao? Em đã giấu anh…

– Anh không cưới một quá khứ. Anh cưới người phụ nữ anh yêu. – anh thì thầm. – Và anh càng yêu em hơn khi biết em đã từng đau đến thế.

Đám cưới ấy, không còn là buổi tiệc xa hoa.

Không còn là lễ nghi sang trọng.

Nó trở thành một khoảnh khắc thiêng liêng – khi một người mẹ tìm lại con, và một đứa trẻ tìm lại gia đình.

Khách mời bắt đầu vỗ tay – không phải để chúc mừng tân hôn, mà để chúc mừng một đoàn tụ tưởng chừng không bao giờ xảy ra.

Minh nắm tay mẹ, tay kia nắm tay người đàn ông vừa gọi mình là “con”.

Còn đâu tiếng ồn ào, còn đâu ranh giới giàu nghèo.

Chỉ còn lại một câu hỏi nhỏ thì thầm trong lòng Minh:

“Ông Bảy ơi… ông thấy không? Con đã tìm được mẹ rồi…”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *